DIỄN ĐÀN CLB TÌNH NGUYỆN XANH - VR4U


Join the forum, it's quick and easy

DIỄN ĐÀN CLB TÌNH NGUYỆN XANH - VR4U
DIỄN ĐÀN CLB TÌNH NGUYỆN XANH - VR4U
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lọ sao của ngốc

Go down

Lọ sao của ngốc Empty Lọ sao của ngốc

Bài gửi by nhocbaby Sun 18 Sep - 3:43

Nó ngồi bên cửa sổ... Khung cửa sổ
lớn trong căn phòng nhỏ bé của nó như bao trùm được cả bầu trời... Nó
nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời... Đẹp nhẹ nhàng, lạ
lùng, nhưng có lẽ vẫn không đẹp bằng lọ sao của nó. Lọ sao của nó vừa
màu sắc, vừa lóng lánh, 1000 ngôi sao được gấp bằng giấy màu phủ
nhũ bạc, dính và đẹp đến hoàn hảo, không có đến một ngôi sao bị bẹp hay
bị méo... Chuyện, nó đã bỏ ra cả năm trời để hoàn thành lọ sao này mà!!!
Lọ sao này nó dành cho 1 người, người bạn thân của nó, mối tình câm lặng
của nó.... Mai là Khánh về phép rồi, nó sẽ lại gặp Khánh, và nó đã dự
định là sẽ nói gì rồi.....


Nó và Khánh là bạn thân của nhau, Khánh rất hay tâm sự với nó, nó luôn
luôn lắng nghe Khánh. Khánh thích kể chuyện linh tinh, trên trời dưới
đất với nó.... Nhưng nó thì chưa bao giờ tâm sự như vậy với Khánh cả, nó
đã ôm trong 2 năm học một tâm sự lớn, mà nó không đủ can đảm để kể với
Khánh.... Đến khi nó đủ can đảm thì không kịp nữa.....


và Khánh gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt: cả 2 đều là học sinh mới
đến, và vào ngày đầu tiên đến lớp đều đi học muộn... cả 2 đứa đều chạy
bán sống bán chết, vắt chân lên cổ, chả nhìn gì hết.... và tất nhiên,
một cuộc "đụng đầu" hoành tráng đã diễn ra trước cửa lớp.... Nó đau
điếng ôm đầu, Khánh xin lỗi rối rít và đỡ nó dậy, rất ga lăng, Khánh thu
lại đồ đạc cho nó và kéo nó vào lớp. Từ hôm đầu tiên ấn tượng đã đậm
rồi, càng về sau 2 đứa chơi càng thân, càng hợp cạ.... Cả lớp vẫn nghĩ
nó và Khánh là 1 cặp "trá hình" bạn thân. Nhưng Khánh mặc kệ, Khánh vẫn
hay nói đùa là nếu có bạn gái như nó thì quá tốt, chỉ sợ Khánh không
xứng thôi..... Những lúc đó, ngoài câu nói đùa theo: "Tất nhiên rùi!" , trong lòng nó luôn nhủ thầm là Khánh quá xứng.....

Trong 2 năm học cấp 3, nó và Khánh có cái gì mới cũng khoe nhau, phát
hiện quán nào mới là ghé vào ăn uống, cái gì cũng tâm sự (tất nhiên là
chuyện riêng quá thì không) .... nó yêu Khánh từ lúc nào không hay....
Mà chính nó cũng không biết đó có phải là tình yêu không nữa, nhưng chắc
3 năm yêu thầm của nó không phải chuyện đùa...

Nó thích
vẻ mặt của Khánh khi tâm sự với nó, và cả khi Khánh ngắm sao nữa....
Khánh rất thích thiên văn, Khánh tự sắm cả một kính thiên văn để được
ngắm nhìn các ngôi sao kỹ hơn. Khánh rất thích sao, Khánh vẫn thường nói
muốn bay lên các vì sao, một ước mơ thật trẻ con, nhưng nó yêu ước mơ
ấy, nó yêu sự trẻ con và vô tư ấy của Khánh. Nó đã từng hứa sẽ làm cho
Khánh 1000 ngôi sao, để ước mơ của Khánh có thể thành hiện thực. Khánh
nhìn nó nhỏen miệng cười. Nó mãi không quên nụ cười ấy. Khánh bảo Khánh
thích chơi với nó vì nó vừa mạnh mẽ, vừa dễ thương, lại biết lắng
nghe..... Thật ra, nó biết nó không được như thế, nếu nó mạnh mẽ, nó đã
đủ dũng cảm để nói với Khánh tâm sự của nó, nhưng nó yếu đuối hơn thế...


Nó yêu và thương cảm cho Khánh. Khánh tuy con nhà giàu,
nhưng rất có ý chí, không đua đòi ăn chơi, mặc dù cha mẹ đều mải lo
kiếm tiền nên không quan tâm tới Khánh lắm, tất cả phó thác cho chị giúp
việc. Mà người giúp việc sao có thể thương Khánh như mẹ được, chính vì
thế Khánh là đứa khá thiếu thốn tình cảm. Cũng may, Khánh không vì thế
mà sa ngã. Và cũng vì thế nó trở thành người duy nhất lắng nghe Khánh...


Nó biết, Khánh chỉ coi nó như 1 người bạn tri kỷ, nhưng không phải là
bạn gái. Nhưng rồi cuối năm lớp 11, nó vẫn quyết định nói cho Khánh biết
tình cảm của nó. Lúc đó cũng là lúc nó đã hoàn thành lọ sao tự gấp, lọ
sao hoàn hảo của nó, nó đã tỉ mỉ biết bao!!! Nhưng rồi ông trời trớ trêu
bắt nó ốm, đến hôm bế giảng cũng không đi được, mà sao cũng không thấy
Khánh tới thăm.... Rồi vài ngày sau, nó đã đỡ hẳn, Khánh gọi điện và hẹn
nó đi chơi. Tối hôm đó, khi 2 đứa đi dạo quanh hồ Tây, nó chưa kịp nói
gì thì Khánh đã bắt đầu trước. Khánh bảo Khánh sắp đi Anh du học, Khánh
sẽ học đại học tại đó. Khánh phải sang từ hè để thích nghi và học thêm
để theo kịp chương trình bên đó. Chỉ còn 2 ngày nữa là Khánh đi rồi.....
Nó quỵ xuống, Khánh hoảng hốt đỡ nó ngồi xuống ghế đá. Nó cảm thấy
lạnh, lạnh toát cả người, mặt đất như thụt xuống sâu hơn, trời như tối
hơn.... Khánh ngồi im lặng. Nó cũng im lặng. Nó không mở miệng ra nói
được. Nó đã không thể kể ra tình cảm của nó.... Cả 2 đứa đã ngồi im lặng
như thế cho tới khi mẹ Khánh gọi điện gọi về vì có mấy người bạn đến
chia tay.... Hóa ra nó là người biết cuối cùng.... CUỐI CÙNG..... tại
sao chứ? Câu trả lời bị quên lãng, và nó cũng không hỏi tới....


Nó muốn đi tiễn Khánh, nhưng đã không thể, vì sau hôm đó về nhà nó đã
ốm nặng hơn. Khi nó nằm mê man trong bệnh viện vì sốt cao thì Khánh đã
lên máy bay sang nơi đó... Khánh đã nhắn cho nó : “ Linh ơi, đừng buồn
nhé, tao chỉ đi có mấy năm rồi lại về thôi mà, mày ở VN đừng quên tao
nhé!”
Tất nhiên, sao mà nó quên Khánh được!!!

Và lọ sao vẫn được nó trang trọng để trên bàn học, lọ sao vẫn được giữ
nguyên với dải ruy băng xanh nó đã cẩn thận thắt lại. Nó vẫn lau cho lọ
sao được sáng lên, sẽ sáng mãi để nó còn tặng Khánh chứ! Trong khoảng thời gian đó 2 đứa vẫn liên lạc thường xuyên qua mạng.... và nó vẫn nuôi hy vọng...

Rồi 1 năm trôi qua nhanh chóng, Khánh báo tin sắp về phép, Khánh bảo sẽ có bất ngờ cho nó! Nó vui không thể tả, cả ngày nó vui đến nỗi cứ tưng tửng chẳng làm được gì.


Rồi ngày ấy cũng đến, chính là hôm nay nè, nó không ra sân bay đón
Khánh được. Nhưng đã hẹn Khánh đi chơi, và lại cái quán cạnh hồ Tây, cái
quán quen thuộc của 2 đứa... Nó đến sớm và chờ trước, nhưng niềm vui
chợt tắt khi nó thấy Khánh.... Khánh không đi một mình, Khánh dẫn theo 1
cô bé nào đó.....
Cô bé ngồi đối diện nó thật dễ thương, đôi mắt
đen láy, to tròn, đôi môi hồng hồng thật đáng yêu.... Và nó cũng đoán
được cô bé là ai. Khánh hồn nhiên giới thiệu rằng cô bé là Hằng, kém
Khánh 1 tuổi, cũng sang bên đó cùng Khánh, và bây giờ, tất nhiên là bạn
gái Khánh. Nó cười, miệng cười nhưng mắt không cười.... Hình như cô bé
cũng nhận ra điều đó nên e dè nhìn nó. Nó nhận ra ánh mắt đó và chuyển
hướng câu chuyện cho vui, thoải mái hơn, nó không muốn cô bé khó xử....
Khánh có vẻ rất vui. Trước khi tiễn nó về, Khánh nói rằng cô bé chính là
bất ngờ của Khánh dành cho nó. Khánh đã rất muốn giới thiệu cô bé với
nó... Nó cười , và chỉ cười thôi, nó đã không biết nói gì hơn....

Buồi chiều hôm nay nắng chợt tắt, đi một mình trên con đường về nhà,
sao nó thấy thật buồn, hồ Tây thật lạnh, giữa 1 ngày hè mà sao nắng lại
tắt, gió lại thổi lạnh đến thế? Có giọt nước lăn dài trên má nó.... Mưa
chăng? Không, trời đang rất quang mà.....
nhocbaby
nhocbaby

Tổng số bài gửi : 15
Join date : 23/08/2010

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết